Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , họ vẫn lẳng lặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : locho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ.Họkhông khóc.Trước khi chết, em có hỏi họ câu hỏi đấykhông ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không?
Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.
Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ
" Pie , có điều này , mình nghĩ nên nói với cậu.Janie....đã có ý định tự tử từ trước.Trong thời gian cậu không ở Hà Nội , có một lầnnó đến và nói với mình “Mày có hiểu thế nào là cảm giác đi ra biển , đi ra xa mãi xa mãi cho đến khi chân không chạm đất và người như lơ lửng thành Khói không?”.Lúc đấy , mình đã đoán ra nó định làm gì.Janie bị trầm cảm , từ lâu rồi.Cũng có lần nó phải đến bác sĩ.Nhưng lần này thì không , nó cứ khăng khăng nó ổn.Mình cũng tin nó ổn,nhất là sau khi cậu trở về.Nhưng thật kì lạ , cái ý nghĩ về một ngày nó hóa thành Khói cứ ám ảnh mình...."
Anh cá là em biết người nóicâu đấy là ai.Juny.Cô ấy đến với em từ lúc người ta tìm thấy em.Lúc ấy cô ấy có khóc , khóc lặng lẽ.Sau đó , đột nhiên cô ấy lấy taygạt mắt , đứng dậy , và lẳng lặng giúp gia đình em chuẩn bị tang lễ.Anh đã nghĩ đấy cũng chỉ xuất phát từ bản chất ít nói củacô ấy.Nhưng hóa ra, có lẽ không phải.
"Janie nói với mình cái ý nghĩ tự tử đột nhiên làm cho nó thấy khỏe mạnh hơn.Nó nói nó chết đơn giảnvì cảm thấy đến lúc chết rồi.Không vì bất cứ sự mệt mỏi nào từ cuộc sống hay những mối quan hệ.Nó nói nó chết vì nó đã cảm thấy bình yên.Nó đã làm những gì nó muốn.Nó bắt mình sống thay phần nó.Nhìn nó mà xem , nó hạnh phúc như thể trong một đám cưới vậy..."
Và Juny òa khóc.Cuối cùng, sau ba ngày , cô ấy cũngđã khóc. Để tiễn đưa em.
- Cậu là Pie , đúng không ?Cậu còn nhớ chị không ? Một lần , Janie và cậu đã đi cafe cùng chị.Con bé ấy...nó thương cậu rất nhiều , nó thường xuyên kể với chị về cậu
-Tại sao chị không khóc , Lulla
-Nó đã nói với chị.Tất cả.Cái cảm giác đi ra biển và biến thành Khói.Nó hỏi : nếu nó chết , chị sẽ khôngngạc nhiên đúng không ? Có lẽ đúng thế thật.Chị rấttiếc , chị nói câu này , có lẽ cũng là điều Janie muốn chị hiểu : người mâu thuẫnnhư Janie , việc tự tử chẳng phải là điều đột ngột.Con bé sống hết mìnhquá.Vì sống hết mình nên sự sống và cái chết luôn song hành cùng nhau.
-Thôi , chị đừng nói nữa
-Hôm nay , chị mang lan tiêu đến.Những bông hoa màu vàng.Con bé thích màu vàng , em biết không? Nhưng đến đây , chị để ra ngòai.Màu vàng ấy , có lẽ nên dành tặng nó lúc nó còn sống. Đáng lẽ ra......
Và Lulla khóc.Cuối cùng , những giọt nước mắt khôngchịu nổi nữa mà òa ra ngòai cái vẻ bình thản từ đầu của chị. Để tiễn đưa em.
Nhưng anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinhthần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc.
Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thếnào cho em tỉnh dậy ?
Em vẫn thường nói “Khi người ta đau quá , người tasẽ không khóc nổi nữa đâu”
I cherish all you gave**** Everyday...Tại sao em lại chết ở biển ? Em nóiem sợ biển kia mà ? Em sợcái mênh mông của biển như muốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ?
Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việcem đột nhiên bỏ đi như thế.
Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lạiHà Nội ba tuần.Nhưng anh xa em chỉ ba tuần , chỉ ba tuần thôi.Còn bây giờ , sau ba tuần nữa , em có trở về không , Janie ?
Anh chỉ hiểu một điều : tạisao em hút thuốc ....Giờ thìanh đã hiểu...
Because you are my forever love. Watching mefrom up above...
Anh đành công nhận em làmột cô gái thông minh , mộtngười phụ nữ chu đáo.Em viết rất nhiều thư , cho rấtnhiều người , nói rất nhiều ,căn dặn rất nhiều.Gia đình em , những người bạn của em chẳng khó khăn gì để thu sắp mọi thứ sau khi emra đi.Em xây dựng cả một đám tang cho mình , em gửi đi những gì còn lại của em , em viết lời chào tạm biệt tất cả mọi người.Có ai tốt như em không ?
Anh vào blog của em.Blogmàu trắng , font chữ màu đỏ.Theme của em là hình em trên bãi cỏ xanh rì đang nghịch đôi giày màu đỏ dưới nắng.Rất nhiều comment khen theme em đẹp.Rất nhiều comment hỏiem đâu.Rất nhiều người chưa biết em thật sự ra đi.Blast em để đơn giản “I’m gone.”.Nhiều commentgọi em quay về.Dòng About me đơn giản “em muốn ra biển làm Khói”.Dòng Quotes đơn giản“đêm tàn và ngày lên.em vẫn sống bằng niềm tin đã có”.Ai cũng tin em còn sống.Ai cũng không hiểu ước muốn ra biển làm Khói của em.Ai cũng nghĩ em vẫn còn sống.Ai cũng gọi em next>>