Quán cà phê này nghe Mưa bảo mới mở được ba tháng, anh chủ quán là bạn thân với anh họ Mưa nên nó xin vào làm giết thời gian. Cũng mấy lầnnó hỏi Nắng có muốn đi làmkhông nhưng con bé lại lườibiếng, đòi ở nhà ăn ngủ bù 12 năm đèn sách. Chắc cònkhoảng tuần nữa mới biết điểm nhưng cả hai đứa không lo lắm, vì đứa nào cũng làm bài khá tốt. Nắngnhìn Mưa tất bật pha đồ uống, rồi bưng bê cho khách, thấy cũng chuyên nghiệp phết. Nó mỉm cười, hít thở sâu một cái trước khi đặt đôi bàn tay thon dài và trắng muốt lên bàn phím piano. Bản "Kiss the rain" vang lên như một thói quen từ lâu vốn đã hiện hữu trong đầu Nắng. Nó yêu mưa lạ lùng (tất nhiên mưa ở đây là danh từ chung, không phải nickname thằng bạn thân nhất của nó). Từ nhỏ nó đãbiết buồn vì nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, cái tuổi mà bọn trẻ con thấy trời mưa chỉ biết khóc vì không được ra đường chơi,vòi vĩnh mẹ đủ thứ. Vậy mà chả hiểu vì sao bố mẹ lại gọi nó là Nắng làm tên ở nhà. Hồi bé có lần nó thắc mắc:
- Con thích mưa, sao lại đặt tên con là Nắng?
Bố cười cốc đầu:
- Vì ngày con ra đời, trời có nắng sau suốt hai tuần u ám. Chắc tại thiên thần nhỏ là con đã mang ánh nắng tới nên bố quyết địnhgọi con như vậy. Con không thích à?
Nắng xị mặt:
- Vậy nếu ngày con ra đờicó mưa đá bố mẹ cũng đặtcon là Mưa Đá à?
Vậy đấy! Nhưng vấn đề là ngày nó ra đời không có mưa đá, mà là có nắng cơ...
- Mày buồn chuyện gì thế?– Thằng bạn sau một hồi chơi rượt đuổi với lũ con trai trong sân trường giờ ra chơi, chợt phát hiện ra con bạn đang ngồi một mình dưới gốc cây, tay cầm cái que vẽ vẽ gì đó trên nền gạch, bèn không chơi nữa, mà chạy đến bêncạnh, cúi xuống hỏi.
- Tao không thích tên tao. – Con bạn vẫn không chịungước lên, vẫn chăm chú vẽ nhiều vòng tròn trùng nhau trên nền - thói quen của Nắng những khi lo lắng, buồn, bối rối và đangkhông biết phải làm gì.
- Tên mày hay còn gì? - Dũng ngồi hẳn xuống bên cạnh Vi. - Tao cũng thích Nắng. Trời nắng được ăn kem, mùa hè có nắng, đượcđi biển nữa.
- Nhưng tao thích mưa. Tao muốn đổi tên quá.
Dũng chợt bối rối, gãi đầu một lát rồi chợt reo lên:
- A, có cách này nhé, tao gọi mày là Mưa.
- Nhưng bố mẹ tao không thích, mà tao lại không muốn nói dối đâu.
- Vậy thì... Hừm, được rồi. – Dũng vỗ vào vai Vi. – Hay từ giờ tao là Mưa? Mày cứ gọi tao là Mưa cũng được. Tao với mày thân nhau, tao là Mưa thì mày cũng thích chứ?
Vi ngước lên nhìn Dũng:
- Thế được không?
- Được chứ! - Dũng cười tươi. Từ giờ mày là Nắng, tao là Mưa. Mày thích mưa,tao lại thích nắng, thế là ổn rồi còn gì? Chịu không?
Đôi mắt đen tròn của con bé ánh lên những tia vui sướng, nhìn thằng bạn:
- Chịu! Mày hứa nhé!
...
Nắng nghĩ lại quá khứ củahai đứa, chợt bật cười và đưa mắt tìm thằng bạn. 9 tuổi và một lời hứa. Vậy mà lời hứa của một đứa nhóc 9 tuổi cũng đã thực hiện được chín năm có lẻ rồi. Thấy Mưa đang cầm cái khay đựng cà phê cho khách, cười toe với nó, cònnói gì đó Nắng nghe không rõ. Nhưng nó dám chắc 100% là Mưa đang nói câu quen thuộc: “Mày lại muốn kiss tao đấy à?”. Lần nào chơi bản này cho Mưa nghe thằng bạn cũng nói câu đó, rồi hai đứa lại nhìn nhau cười vang hết cỡ.
Những nốt nhạc cuối cùng của bản "Kiss the rain" lắng xuống, chợt có người bước lên nói nhỏ với Nắng là hai vị khách đặt chỗ và yêu cầu có nhạc công chơi piano đã tới. Nắng gậtđầu, nó đã nghĩ ra là sẽ chơi bản nào trong khung cảnh này rồi. Nhắm mắt, nóđặt tay lên phím đàn, nhẹ nhàng lướt bản "Ballade pour Adeline". Từng nốt nhạc du dương vang lên, bầu không khí trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Ánh sáng dịu nhẹ trong quán cùng tiếng đàn, chắc ngườikhách yêu cầu đó sẽ có một cuộc hẹn hò thành công cho xem. Nắng nghĩ bụng, chợt mỉm cười. Nó mở mắt xem mọi người trong quán đón nhận bản nhạc này thế nào. Ai cũngđều lắng nghe, thả hồn vào điệu nhạc, một số bànthì nói chuyện thật khẽ. Có người còn nhắm hẳn mắt lạiđể cảm nhận. Nó thấy vui vui. Đang cố gắng đưa mắttìm Mưa, bỗng Nắng giật mình, ngạc nhiên đến sửng sốt. Tiếng đàn chợt ngưng lại. Đôi bàn tay để nguyên trên những phím đàn. Nắngkhông chơi tiếp được nữa. next>>