80s toys - Atari. I still have
Thực sự lúc con bé đó nói tôi rất bất ngờ,bất ngờ không phải vì lúc nó chìa tờ giấy ra mà bất ngờ vì giọng nó của nó.Rõ ràng nó đang rất tức giận thì phải,giọng nó như nghẹn lên.Tôi cảm giác rằng chỉ cần một câu nữa thôi là đôi mắt nâu kia sẽ đỏ hoe.Mà tôi, một con người khô khan thiếu tình cảm lại rất sợ nước mắt của con gái.Ba tôi đã nói một thằng đàn ông thì không bao giờ được phép làm người phụ nữ tổn thương và càng không bao giờ khiến họ phải khóc.Ấy thế mà bây giờ tôi lại đứng trước cái tình huống khó xử này,lại giữa bao nhiêu người trên xe với hàng chục con mắt đang đổ dồn vào tôi cứ như thể tôi vừa gây tổn thương đến nó vậy.Tổn thương nghiêm trọng là đằng khác ấy.Tôi ấp úng:
_ “Thực sự…thực sự.. tôi…”
Con bé hỏi dồn:
_ “Bạn cố ý làm như vậy đúng không ?”
_ “ Tôi.. tôi không…”
_ “Bạn làm vậy có thể khiến mình vui sao ?”
Khi con bé đó nói đến câu này thì tôi thấy tôi đã thực sự lệch lạc khi đánh giá về con gái.Từ trước đến nay tôi cứ nghĩ con gái sẽ cảm thấy vui khi họ đạt được thành công trong mọi thứ kể cả bằng bất cứ cách nào cho dù đó là cách của họ hay bằng người khác.Nhưng tôi đã lầm,đứng trước tôi bây giờ là một đứa con gái cá tính nhưng hết sức dễ thương.Trông nó, tôi không hề nhận ra rằng nó đang giận hay trách móc mình mà chỉ thấy ở đó là sự lo lắng cho tôi,cho hành động dại dột của tôi có thể sẽ bị thầy quở trách.Tôi khẽ chạm vào ngón tay bé nhỏ của nó để nhận tờ giấy.Thực sự tôi rất muốn cầm hẳn bàn tay này và cất lên những câu xin lỗi thật tình cảm nhất nhưng không hiểu sao tôi không thể làm được.Cái tính cách khô khan trong người tôi là quá lớn,nó đã tạo nên một thằng con trai quá cứng nhắc như tôi.Có lẽ vì thế nên những gì tôi muốn nói lại cứ mất tiêu hết.
Cầm tờ giấy trong tay tôi khẽ nói:
_ “ Chắc tôi đã ghi nhầm mã số đề.Cho tôi xin lỗi”
_ “ Thực sự bạn ghi nhầm chứ? “-Con bé nhìn thẳng vào mắt tôi
Đôi mắt của con bé đó dường như đi thẳng vào trái tim tôi khiến tôi rất muốn nói lên sự thật nhưng cái tính cách lại một lần nữa chiến thắng con tim.Tôi ấp úng:
_ “Thực sự.. thực sự là như thế.Chỉ là nhầm lẫn thôi.”
_ “Nhưng làm thế bạn sẽ bị điểm kém,bạn không sợ sao”
_ “ Chẳng sao cả,tôi đã quen rồi.Bạn cứ coi như đó là bài của bạn đi,thầy giáo sẽ không biết đâu”
Giọng con bé bỗng vui hẳn lên:
_ “Mình đã đưa thầy bài này rồi.Đây là bài của bạn,và điểm mười này chính là của bạn chứ không phải của mình.”
Tôi hết sức ngỡ ngàng:
_ “Vậy còn bài của bạn thì sao ?”
_ “Thầy giáo biết mình hồi ở bên trường cũ chưa được học dạng toán này nên sẽ đợi mình cho đến khi nào mình học xong dạng toán này mới gọi lại chữa.Vì vậy mình sẽ cố gắng “ .Con bé khẽ cười:
Tôi đã hiểu con bé,thực sự nó là đứa con gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp.Tôi cũng mỉm cười:
_ “Dù vậy tôi cũng xin lỗi”
_ “Nếu bạn vẫn thấy có lỗi thì hôm nay bạn phải dẫn mình đi tìm một bộ quần áo mới nha.Thứ bảy này mình sẽ biểu diễn văn nghệ trong này thành lập trường đó”
Nhắc đến đó tôi mới nhớ.
_ " Vậy ý của bạn là muốn tôi dẫn đi tìm đồ hả ?"_Tôi hỏi
_ "Bạn có thể coi là như thế đi"
Tôi thấy sự việc đến với tôi đột ngột quá.Không, có lẽ là quá đột ngột mới đúng.Tôi mới quen con bé sáng nay thôi mà cứ như đã gặp nó đã lâu lắm rồi.Như vậy là nó muốn mình dẫn đi mua đồ. Một thằng con trai dẫn con gái đi mua đồ thì liệu có phải là nảy sinh tình cảm không nhỉ. Khó hiểu ghê.
Tôi ấp úng:
_ "Nhưng tôi ít khi đi mua đồ lắm nên không biết chỗ mua đồ tốt đâu.Với lại đi mua đồ con gái thì con trai như tôi đi cùng không có tiện lắm "
Trời đất, rõ ràng là tôi muốn đi cùng nó ghê gớm mà không hiểu sao tôi lại buột miệng nói cái câu xã giao kinh khủng. Bỏ xừ rồi, nó mà nói đồng ý quan điểm tôi đưa ra mà đi một mình thì toi, là coi như tôi mất một cơ hội ngàn vàng để đi chơi với con bé đó. Khỉ thật, tự dưng buột miệng nói ra
next>>