XtGem Forum catalog
Tuy nhiên suy nghĩ của tôi nãy giờ hóa ra là vô nghĩa, dường như con bé không để ý đến thái độ đắn đo mà nãy giờ tôi đang cố tìm cách trả lời. Nó khẽ vuốt tóc:
_ " Có gì mà không tiện đâu, hồi trước ba mình vẫn dẫn mình đi mua đồ mà."
Trời đất, con bé này nó làm như tôi cũng như ba nó vậy. Chẳng nhẽ nó nghĩ rằng ba nó dẫn nó đi mua đồ thì không khác gì tôi dẫn nó đi mua đồ ư ?. Ngại chết đi được, cứ như là dẫn bạn gái đi mua đồ ấy.Mà được vậy đã tốt.
Con bé chìa chiếc điện thoại ra khẽ nói :
_ " Bạn cho minh xin số điện thoại được không ?"
Bây giờ tôi mới để ý cái điện thoại của con bé. Không, chính xác nó là cái máy nhắn tin. Cái này ở đây là hiếm lắm, vì bây giờ ai chả xài di động thậm chí cả học sinh trung học cũng dùng.Có một số trường cấm học sinh xài điện thoại di động và thật đen đủi khi trường tôi lại là một trong số trường đó.Mà họ cấm xài di động chứ có cấm xài máy nhắn tin đâu.
Mai mốt mình cũng phải kiếm cái máy nhắn tin mới được. Mai mốt là từ chỉ thời gian ở tương lai, mà tương lai thì định nghĩa không phải là hôm nay. Có nghĩa là hiện tại tôi không có cái máy nhắn tin, còn điện thoại di động thì tôi lại không có dùng. Không phải tôi là thằng khác người nhưng hồi mới học lớp 10 ba tôi có cho tôi một cái coi như là thưởng tôi được vào cái trường top ten này. Top ten ở cái gì chứ ở cái cấm đoán thì chắc là " no one" . Nào là cấm nhuộm tóc, cấm mặc quần bò đến trường , thôi thì đủ thứ cấm chứ riêng gì cấm mang điện thoại. Kể ra thì mang lén lút vào thì cũng không sao nhưng tôi không thích lắm.Dùng điện thoại mà cứ phải thập thò xuống ngăn bàn như thằng Dương để nhắn tin thì quả thực mất hết đi cái tự do. Tôi là tôi không có ham.
Đó là lý do mà tôi đã từ chối món quà của ba nhân cái sự kiện trọng đại ấy, để bây giờ hối hận thì cũng quá muộn.Thôi kệ, không có lúc này thì lúc khác có.Tôi lắc đầu
_ " Tôi không xài điện thoại.Trường mình cấm mang điện thoại mà "
_ " Vậy à? Mình không biết.Thế nếu mình muốn liên lạc với bạn thì làm cách nào? "
Ờ nhỉ, chẳng nhẽ cho con bé số điện thoại nhà tôi à ? Cái này thì không được, nó mà gọi điện đến thì ba má tôi hiểu lầm chết.Đang phân vân nghĩ cách thì con bé đột nhiên hỏi:
_ "Vậy... vậy bạn có hay lên mạng không?"
Tưởng gì chứ lên mạng thì tôi lên suốt, nhưng toàn là đọc báo chí không à, chả có bao giờ chat chít gì hết trơn.Hầu như chỉ có đứa em gái tôi là khoái mấy thứ đó.Nhưng dù gì thì tôi cũng có cái " nick " để mà xài.Tôi liền ghi " nick" của mình lên mẩu giấy rồi đưa cho con bé:
_ " Của tôi đó. "
Con bé vừa kịp nhét mẩu giấy vô cặp thì cũng là lúc nó xuống xe.Lẫn trong tiếng còi là giọng nói dễ thương của nó:
_ "Vây hẹn bạn sau nhé".

Cuối cùng thì cũng về đến nhà,như vậy tổng cộng là mất hơn ba mươi phút là khoảng thời gian mà tôi đi từ trường đến nhà.Con bé thì xuống trước tôi khoảng hai ,ba phút thôi, điều đó có nghĩa là nhà tôi cách nhà con bé chừng vài trăm mét.Điều này làm tôi thấy hay quá xá.Chính vì cái vui đó mà tôi không giấu được nụ cười trước đứa em gái đang ngồi ở phòng tôi.Nó thắc mắc liền:
_ " Bộ anh được điểm cao sao mà vui thế "
Nhỏ Thơ thực ra không phải là em ruột của tôi.Nó là con của chú Xuân cùng công ty với ba tôi.Do chú ấy mất vợ sớm nên nó ở với tôi khi còn bé xíu để má tôi chăm sóc.Lâu ngày thành quen, ba má tôi coi nó như con gái của mình,thậm chí còn cưng nó hơn cả tôi, cái gì cũng chiều nó hết.Nó cũng vậy, cũng coi ba má tôi như người thân của mình nhưng thật khó hiểu khi nó lai không coi tôi như anh trai ruột của nó.Nó đã từng tuyên bố xanh rờn:
_ " Em bây giờ coi anh là anh ruột nhưng sau này em sẽ không coi anh là anh ruột đâu "
Mới đầu tôi cứ tưởng mình làm gì có lỗi với nó hay là làm nó ấm ức nhưng sau này tôi mới hiểu được cái sâu xa trong câu nói đó.Đó là khi nó thi vào trường tôi.
Trường tôi là một trong những trường “top ten”.Sở dĩ nói là “một trong những” vì còn phải đến hai ba trường khác được coi là “đỉnh” nhất. Chẳng hạn như trường Hoàng Diệu, đó là ngôi trường mà hầu hết những đứa được coi là “thần đồng”,là thông minh xuất chúng đều mơ ước được ngồi học ở đó.Vì thế cả nhà rất ngạc nhiên khi thấy nhỏ Thơ thi vào trường tôi.Từ hồi cấp một nó đã nổi tiếng là thông minh học giỏi nhất trường, điều đó khiến ba má tôi rất tự hào với mọi người.Ai ai cũng chắc mẩm con bé sẽ khoác trên mình chiếc váy đồng phục của trường Hoàng Diệu.Thế mà đùng một cái con bé nộp đơn xin thi vào trường tôi.Cái quyết định của con bé có lẽ tôi là người bất ngờ nhất, bất ngờ khi nó từ bỏ ước mơ được học một ngôi trường danh tiếng ,phù hợp với sức học của nó mà lại chọn trường tôi, một ngôi trường có điều kiện học tập yếu hơn nhiều so với trường Hoàng Diệu.Tôi không nhớ tôi ba má đã hỏi nó bao nhiêu lần lý do vì sao nó không thi vào trường Hoàng Diệu mà lại chọn thi vào trường của tôi, chỉ nhớ mỗi câu trả lời duy nhât của nó : “ Con yêu anh hai “
Thực sự khi nghe câu đó tôi không hình dung được ba má tôi sẽ như thế nào, chỉ biết tôi lúc ấy sốc nặng.Sốc vì một đứa con gái mới 15 tuổi đầu mà mình coi như em gái suốt gần chục năm qua lại thốt lên một câu nghe mà giật mình.Chú Xuân cũng biết chuyện đó nhưng chỉ cười xuề xòa khi nghe ba tôi nói lại:
_ “Có gì đâu anh ơi, nó mới 15 tuổi đầu biết chi mấy chuyện yêu đương nhăng nhít.Chắc con bé chỉ thích thôi.Mới lại nó yêu thằng cu nhà anh cũng tốt chứ sao.Em với anh lại chả thành thông gia sau này”
Nghe chú Xuân nói vậy thì ba má tôi lại có hai quan điểm khác nhau.Má tôi thì rất muốn nhỏ Thơ sau này làm con dâu trong nhà.Thì người mẹ nào chả thế, thấy đứa nào ngoan ngoãn lại thông minh xinh đẹp thì ai chả mong nó làm dâu trong nhà,huống hồ nhỏ Thơ sống với mà tôi từ bé, thế nào nó chả tỉ tê nói chuyện với má về tình cảm của nó đối với tôi.
next>>