Polaroid
Ba tôi thì lại khác.Ba tôi lại coi Thơ như đứa con gái ruột của mình.Có nghĩa Thơ luôn là đứa em gái bé nhỏ của tôi trong mắt ba. Trong mắt của ba, hình ảnh tôi cõng nhỏ Thơ hồi bé đi chơi khắp vườn đã in sâu vào trái tim ấm áp của ông. Hồi nhỏ Thơ dọn đến nhà, ông đã đích thân dẫn tôi và nhỏ Thơ đi chơi sở thú. Có thể ai cũng cho đó là điều bình thường, nhưng đối với tôi đó là điều thật đặc biệt.Từ trước đến giờ ba tôi chưa bao giờ dẫn tôi đi chơi, kể cả là những ngày nghỉ với gia đình.Những chuyến nghỉ hè chỉ có má tôi và tôi, điều đó thật buồn tẻ.Hồi bé, khi nhìn bạn bè tôi luôn được sự quan tâm của cả ba và má chúng tôi đã rất buồn và nghĩ liệu ba mình có thương yêu và quan tâm đến mình không.Nhưng sau này lớn lên tôi đã dần dần hiểu rằng tình cảm của ba dành cho tôi là rất lớn, nó không thể hiện bằng lời mà nó thể hiện qua ánh mắt trìu mến của ba tôi mỗi khi tôi có những niềm vui trong cuộc sống.Tôi tự hiểu rằng,ba sống rất nội tâm,ông vất đi làm kiếm tiền chính là sự quan tâm đến tôi và má.
Chính vì vậy ba tôi đã rất vui khi chú Xuân nhờ ba má tôi chăm sóc nhỏ Thơ. Có thêm nhỏ Thơ, căn nhà của gia đình tôi trở nên ấm cúng hơn,vui vẻ hơn. Ba tôi đã bỏ ra hẳn một ngày đi làm để tự tay sơn lại phòng cho Thơ, đích thân đóng cái giá sách cho Thơ khi con bé bắt đầu vào lớp một. Tôi biết ông sống rất tình cảm nhưng một thằng con trai khô khan như tôi không bao giờ có thể hiểu hết được tấm lòng của ông.Còn nhỏ Thơ thì khác.Thơ biết lúc nào ba tôi vui, lúc nào ba tôi buồn.Con bé luôn biết cách làm cho ba tôi vui.Kết quả học tập của con bé luôn là niềm tự hào của ông, điều mà tôi khó có thể mang lại cho ông được. Ba tôi luôn muốn thấy hình ảnh một người anh như tôi đứng cạnh kèm em gái học, thế nhưng sự thật lại không như ông mong muốn.Sự thật là chính nhỏ Thơ mới là người đứng còn tôi lại là người ngồi
Nhỏ Thơ học một biết mười còn tôi thì học mười chưa chắc đã biết được một.Nói thế có hơi quá nhưng quả thật sức học của tôi chỉ đáng xách dép cho con bé. Lúc đầu khi bị ba má so sánh với con bé tôi có hơi tự ái chút ít nhưng dần dà rồi quen riết. Cũng nhờ con bé mà tôi học khá hơn hăn trước kia.Thì cứ thử nghĩ mà xem, có đứa em gái lúc nào cũng vác bài kiểm tra toàn chín với mười thì làm sao ông anh của nó có thể chỉ toàn năm với sáu.Hồi đó, cứ mỗi khi tới ngày kiểm tra giữa hay hết học kỳ là hai anh em tôi đều “thức khuya dậy sớm”.À không, nói đúng ra thì chỉ có con bé “thức khuya dậy sớm”, còn tôi thì chỉ có “dậy sớm” cùng con bé chứ không “thức khuya” được như nó.Đơn giản là tôi đi học buổi sáng nên phải ngủ đúng giờ, đúng giấc.Như thường lệ ,con bé học xong liền đánh thức tôi dạy rồi lăn đùng ra giường của tôi mà ngủ một mạch cho đến lúc tôi đi học về, để rồi lại đến lượt tôi đánh thức con bé đi học.Cái vòng luẩn quẩn đó cứ tiếp diễn cho đến khi ba tôi bắt gặp.Ông la con bé phung phí sức khỏe rồi trách móc tôi không biết bảo em. Lần nào ba trách tôi con bé cũng đều nhận hết lỗi về mình rồi lại giở chiêu bài ôm choàng lấy cổ ba tôi lấy lòng.Thế là ông hết giận ngay.
Chính vì vậy nên phòng của tôi con bé cũng thường xuyên “chiếm đóng”.Thậm chí đến cái thói quen đọc báo trên mạng của tôi cũng phải nhường chỗ cho việc làm bài tập trên mạng của con bé.Tất cả vì đứa em ham học thôi, nhưng có lẽ hôm nay thì phải nhờ con bé nhường chút thời gian bên cái máy tính cho tôi
Nghĩ vậy tôi lên tiếng nhờ vả nó luôn:
_ " Nè Thơ , em có thể cho anh lên mạng chút xíu được không ? "
Đúng là giọng lưỡi con người khi có việc cần nhờ vả có khác.Một thằng tính khô khan, văn chưa bao giờ vượt qua mức sáu phẩy như tôi lại có thể nói được câu ngọt xớt như thế.Bình thường ở nhà họa chăng được đôi ba lần tôi gọi được con bé được tiếng em, còn đâu toàn là trống không cả. Má tôi góp ý suốt nhưng có lẽ tôi không quen với việc xưng anh em ngọt ngào với con bé.Biết làm sao được khi mà" cha mẹ sinh con trời sinh tính".Chính nhờ có lý do này mà lần nào khi má tôi góp ý về cách ăn nói tôi đều vịn cớ vào đó mà thoát được.

next>>